Người trẻ và những hành động thiện nguyện âm thầm

Nhiều người trẻ chọn làm thiện nguyện theo cách riêng: lặng lẽ, tự bỏ tiền túi, chuẩn bị quà và trao tận tay người khó khăn quanh mình, chỉ để thấy lòng nhẹ nhõm, không cần ai biết đến.

Xu hướng này không mới, nhưng vài năm gần đây xuất hiện ngày càng nhiều. Một phần do mạng xã hội kết nối những cá nhân có cùng suy nghĩ, phần khác là vì ngày càng nhiều người trẻ cảm thấy cần đóng góp dù ít, thay vì đợi đến khi có đủ nguồn lực lớn mới bắt đầu. Với họ, làm điều tốt không cần đợi đến khi có điều kiện, mà chỉ cần bắt đầu từ điều mình đang có.

Không ồn ào chia sẻ hay tổ chức thành nhóm cố định, những hoạt động này thường diễn ra vào dịp cuối tuần, lễ tết, hoặc những thời điểm nhạy cảm như thiên tai, dịch bệnh. Người trẻ có thể là nhân viên văn phòng, chủ quán nhỏ, hay người làm nghề tự do. Họ dùng chính phần thu nhập từ công việc của mình để mua quà, nấu cơm, hoặc đơn giản là chia sẻ vài phần bánh mì, nước uống cho người lao động nghèo.

img-5915-1759549076.JPG

Giữa thành phố vội vã, có một người trẻ chọn sống chậm, mỗi tháng vài phần gạo, vài gói mì, đủ để giữ ấm một góc lòng ai đó.

Một trong những người như vậy là Mai Trí Thức, một người trẻ sống tại TP.HCM, với công việc mưu sinh bình thường nhưng có cách nghĩ riêng về việc giúp đỡ người khác.

Công việc chính của Thức là kinh doanh ăn uống quy mô nhỏ. Không phải người nổi bật trong cộng đồng thiện nguyện, cũng chưa từng đứng ra tổ chức các hoạt động lớn, nhưng vài năm nay, Thức đều đặn thực hiện một việc giản dị, chuẩn bị quà để phát cho những người lao động nghèo quanh khu mình sống.

Mỗi tháng một vài lần, thường là vào cuối tuần hoặc khi có dịp đặc biệt, Thức dành một phần thu nhập để mua gạo, mì gói, trứng, dầu ăn, những thứ thiết yếu trong một bữa ăn đơn giản. Anh đóng từng phần quà nhỏ, bỏ vào túi nylon, tự tay xếp gọn, rồi buổi tối mang ra các điểm quen thuộc như bãi giữ xe, chợ tạm, khu trọ công nhân để phát cho những người có hoàn cảnh khó khăn.

Thức không kêu gọi quyên góp, không quay video chia sẻ, cũng không nói nhiều về những việc mình làm. “Có người nhận rồi cúi đầu cảm ơn, có người ngại nên chỉ mỉm cười gật nhẹ. Vậy là đủ. Tôi không cần ai nhớ ơn, chỉ cần thấy họ có thêm được một bữa ăn, bớt một phần lo”, Thức nói.

Điều khiến việc làm của Thức khác biệt là tính đều đặn và kiên trì. Anh không đợi đến dịp tết hay mùa trung thu mới phát quà. Đối với anh, những người khó khăn thì cần được giúp quanh năm, không chỉ vào những ngày đặc biệt. Thức chia sẻ, anh từng chứng kiến cảnh một người nhặt ve chai lật tung một thùng rác chỉ để tìm chai nước còn dư, từ đó anh bắt đầu nghĩ về việc mình có thể làm được gì, dù là nhỏ nhất.

img-7356-1759549094.jpg

Hài độc thoại kiểu của Thức không gây sốc, không đao to búa lớn, chỉ là tiếng cười bật ra từ sự tinh tế trong cách dùng tiếng Việt.

Khi được hỏi vì sao không tham gia các nhóm thiện nguyện lớn để mở rộng hoạt động, Thức chỉ cười: “Tôi không giỏi tổ chức. Tôi chỉ biết tự mình làm những việc vừa sức. Còn nếu nhiều người cùng làm như vậy, thì cũng chẳng cần tổ chức gì lớn lao”, Thức chia sẻ.

Thức là một ví dụ trong số rất nhiều người trẻ đang chọn cách làm thiện nguyện theo kiểu cá nhân – lặng lẽ, âm thầm và bền bỉ. Họ không xem đó là "nghĩa vụ", cũng không muốn điều gì được ghi nhận. Họ chỉ coi đó là một phần trong cách sống, là phản xạ tự nhiên khi nhìn thấy người khác khó khăn.

Trong xã hội hiện đại, nơi tốc độ và áp lực dễ khiến con người trở nên vô cảm, những hành động như vậy là lời nhắc nhở nhẹ nhàng: sự tử tế không cần phải lớn lao. Đôi khi, chỉ cần một túi gạo, vài lời hỏi thăm, hay đơn giản là ánh mắt cảm thông, cũng đủ để ai đó cảm thấy ấm lòng trong những ngày chật vật.